từ khoảng đêm rỗ hoang qua quầng khói thuốc
bước chân liêu xiêu.
đứa trẻ hư của tám năm về trước
là con
nay đã khác nhiều…
mẹ à, thế gian này trập trùng cạm bẫy
có ai thương con bằng chính gia đình
cha đã bỏ chúng ta đi với người đàn bà khác,
mỗi đêm dưới khuya trăng mẹ thầm khóc một mình
con biết
nhưng chỉ dám lặng thinh
dõi theo nỗi đau bủa vây trên xác thân gầy guộc
năm tháng mãi xót xa.
mẹ từng bảo con rằng, hãy đối diện với tất cả những ký ức đã qua
đừng bao giờ dừng bước trước những nỗi đau bởi nó khiến ta khổ mãi
thế tại sao mẹ… âm thầm dừng lại
chưa một lần dám khóc trước mặt con.
ngày mẹ về với đất
vĩnh viễn nghỉ yên dưới nấm mộ sâu
con không một giọt nước mắt
những gào xiết tâm can réo hú trong đầu
con đi.
đi mãi.
biệt xứ…
gởi những đau thương nằm lại
bên mộ cỏ người thân.
tám năm, có đủ cho những chai sần
giữa dòng đời nổi trôi cay đắng
con vẫn là thằng bé lầm lì giữ những riêng tư thầm lặng
chưa bao giờ khóc nổi mẹ ơi!
những viên thuốc mung miên khói đời
đốt cháy linh hồn con trong oan nghiệt
con biết
sau những giây phút thăng hoa mãnh liệt
là con đang tiến dần về với tàn tro
phải làm sao đây mẹ à?
hôm nay, con thấy một người phụ nữ đã khóc òa khi đứa con mình sống lại
sau cơn sốc thuốc quá liều
những viên thuốc đỏ xanh kia chẳng thể nào thay thế được những thương yêu
mà bao người có lẽ cả đời cũng không bao giờ hiểu được
con muốn trở về
là đứa trẻ của tám năm về trước
con muốn trở về
để một lần được ôm mẹ khóc thật to