BUỔI SÁNG UỐNG TIẾNG CHIM
Buổi sáng uống tiếng chim
Chùm véo von trôi vào cổ họng
Mới hay lòng mình vườn hoang…
Cỏ dại,
Không ai phát dọn
Lối mòn thành hang ổ cáo chồn
Ta thành kẻ ẩn nấp trong ta
Tiếng chim
Những cung bậc thanh âm
Lắng vào cây cỏ
Ta uống say những nốt lặng tự do
Hang ổ sáng trong
Cáo chồn ngửa mặt
Lòng mình rửa sạch
Uẩn khúc trôi đi trên cung dây
Hồn bừng lên thánh thót
Ôi vườn hoang / vườn hoang
Năm giác quan mở cửa chân trời
Đôi mắt vẽ đường bay đến hương thơm vô tận
Tai có thể nghe tia ánh sáng
Và lưỡi nếm tiếng chim
Giữa ban mai vị ngọt
Ta nuốt vào thính giác những dòng sông
Sông trôi đi,
Khi chưa đầy buổi sáng
Rác rưỡi cạn dòng bức tử âm thanh
Ta uất nghẹn tiếng ồn ô nhiễm
Cơn ói trào ngược…
Và tiếng chim trong lồng
Rưng rức trào ngược
Ta uống gì giữa những sáng buồn nôn?
Thèm tiếng chim trong từng tế bào gội rửa
Và lời mách bảo của trái tim
Về tiếng nói trong hoang lặng đã bị đánh cắp…
TÔI VÀ CÁI NHÌN
Tôi nhìn cái nhìn của tôi
Mong manh như làn khói và đỉnh núi
Chỉ cần một cái nhắm mắt
Tất cả loãng tan…
Tôi thấy trong loãng tan cái nhìn của tôi nhìn tôi
Nhưng tôi không nhìn nhận tôi nhìn cái nhìn ấy…
Tất cả những gì tôi nhìn không có người nhìn
Ngoài đôi mắt biết bay trong ý nghĩ
Sẽ không phải tôi, và không có gì của tôi
Mùa xuân đến va chạm vào tia nắng
Cái nhìn của sỏi đá thường ngân lên
Cái nhìn của cỏ xanh thường thấm xuống
Êm dịu vậy thôi mà khắc khoải bốn mùa
Bởi nhìn… đâu cần phải thấy
Thấy đâu cần phải nhìn thế vậy
Nên trời mưa mà không thấy mình mưa
Và tiếng sấm rền vang đâu cần tồn tại
Em hãy nhìn tôi như một gã bù nhìn,
Không cần thấy lũ chim ăn lúa
Nên tôi vẫn còn nguyên một cái nhìn rất lạ:
Cái nhìn mồ côi!…