Đêm qua, khi cây bàng già trút những phiến lá cuối cùng
Người đàn bà với chiếc xe đạp cà tàng và mớ vé chai lầm lũi đi về hẻm phố
Chiếc nón méo xệ méo xệch che gần nửa khuôn mặt của một đời người khắc khổ
Đôi dép mòn mỏng dính vào chân
Người đàn bà chẳng biết đến mùa xuân
Ở nơi đó, có gì vui khi đứa con của mình hai mươi năm không tìm được
Ở nơi đó, nước mắt đã đóng băng và nụ cười chỉ còn là điều ước
Có trang cổ tích nào dành cho người phụ nữ thất lạc con?
Người đàn bà dưới cơn mưa đêm
Ánh đèn đường hắt nghiêng mỏi mòn chiếc bóng
Có một đứa trẻ bị người đời bỏ quên dưới gốc cây ướt đẫm
Chẳng hiểu sao, đứa bé lẽo đẽo theo người đàn bà và chiếc xe chất đầy những mảnh ve chai…
Lần đầu tiên trong đời, một buổi sớm nay
Những đôi mắt ngoài kia dõi theo người đàn bà đang cười rất khẽ
Bàn tay của người đàn bà nắm chặt bàn tay của một đứa bé
Họ dắt nhau ra hẻm phố đón bình minh.
Bên gốc bàng già trụi lá, những mầm nắng hồi sinh…