THOÁT KÍN
Đập khung kính màn sương
những mảnh vỡ tung tóe dịu dàng
nhốt kín thời khắc tự do
ai đó nói hãy giết thời gian
thời gian tội tình chi
mà tức giận bạo liệt
ngưỡng vọng cửa chông chênh
đến nỗi nào bức tử
con ngươi đôi mắt mở ráo hoảnh
bên ngoài sự đóng mở
một thế giới khác vận động
bàn tay vẫy gọi ranh giới
lại đây lại đây sự trốn chạy
một điểm mênh mông từ bi
thoát ra ở lại
NGỰA ơi NGỰA
Thánh Gióng truyền thuyết ngựa khạc lửa bùng
BỐ tự hào ngựa xích thố
em đẹp áo dài tự hào ngựa xe thồ
ngựa hồng tự hào biên tập tự bịt mắt
chỉ đạo chỉ tay từ yên cao
phân phối quyền lợi lương thực cỏ cháy
bầy ngựa hoang mất đồng cỏ hoang
nài tuổi xuân gò lưng khuôn phép hết những mùa thảo nguyên
phi nước đại để trở về khởi điểm
hành trình đường đua mãi vòng tròn thiên đàng
oằn lưng ngựa xanh
móng chân tứa máu
dây cương buộc siết hông
đẹp biết bao “Người lên Ngựa kẻ chia bào” (*)
ồ ố ô “Rằng ta có Ngựa truy phong” (*)
quất quất để lại đường đêm cặn bã mùi đồng lõa bóng tối
nhẹ dạ nắm lưng Sở Khanh biến Dịch hù xế hộp gắn ngựa chiến
chờ “Từ công ra Ngựa thân nghênh cửa ngoài” (*)
ngựa lãng mạn phù phiếm ngựa lừa đảo thường xuyên ngựa khanh tướng thất bại
đồ đố đô mất hút
trang sách những bộ xương hóa thạch
nỗi buồn lịch sử ngựa khạc lửa ngầm
nỗi buồn ngựa tung vó câu thảo nguyên cỏ không thể mọc
nỗi buồn thần mã che mắt cam tâm vượt không qua rào cản
nỗi buồn bọ ngựa đực tự cung
ngựa ơi ngựa