Đứng giữa Sài gòn
tôi ước mình hạt bụi
bay khỏi những cao tầng
biến khỏi chung cư…
Về với núi,
yêu em “tộc núi”
nằm trên nhà sàn rượu cần chảy chín bậc cầu thang
Lúc tỉnh
lại sợ nó bắt
nó cõng lên đồi nằm ngửa nhìn mây
Ôi thành phố
dán nhãn thị dân
quần ngắn
áo ngắn
mà đường xa quá ngắn…
Rất sợ cafe
pha bắp
sợ uống vào sẽ nhớ Cao nguyên
sợ giọng karaoke ầm ĩ
sẽ nhớ cơn mưa chiều miền núi tiếng đàn goong(*)
Nhớ tiếng chiêng
đành im lặng thật dài
da rướm mồ hôi mà tình như tủ lạnh
Nên đành
nên đành
làm người khác
lừa dối nỗi buồn tôi…
(*) đàn goong của người Gia Rai, tâm tình của những đôi trai gái…