Paul Cezanne/Pháp
THÔN NỮ
Xoã rèm tựa cửa ngắm trăng
bồ kết thôn nữ toả thơm khu vườn
chỗ về khởi điểm cuối đường
tay che trước ngực phập phồng phía sau
giật mình thở giấc đêm mau
sang xuân xuân sáng một màu thiên nhiên
nửa khuya lay động ngày lên
vầng dương nhú mọc bình minh đã là
MẸ VÀ EM
Người ngồi đan tóc cho em
nắng trưa đứng bóng bên thềm vàng hoa
đôi bím quấn quit đôi tà
tóc xuân thiếu nữ vừa xa một thời
Em ngồi lựa tóc thưa: – Người
nắng chiều nghiêng bóng bên trời vàng thu
gió lay những sợi sương mù
một thời thiếu nữ bay vù tóc xuân
MƯỢN LỜI NỤ TẦM XUÂN
Cái thời cây bưởi hái hoa
ca dao bước xuống vườn cà bâng khuâng
ngắt nhanh một nụ tầm xuân
trăm năm rơi ngược thời gian ngóng chờ
Lời ru ở chỗ đong đưa
nở ra xanh biếc cho vừa mênh mông
ầu ơ mãi tiếng sắc không
diêu bông tìm được lấy chồng tiếc thay.
HƯƠNG BỒ KẾT
Một khi tóc chải hiên lầu
táo rơi hấp dẫn trên đầu Newton
lâng lâng bồ kết vương vương
hòa chung trái vỡ màu hương lạ kỳ
Mai khi sang chỗ người đi
trong tay bóp nát dậy thì buồn thiu
trong tâm đơn chiếc tiếng chiều
trong lòng níu giữ liêu xiêu sóng nhoài
Một mai hương tóc bay bay
cái thời thiếu phụ chưa phai những mùa