Leonard Edmondson/Mỹ
tặng ngọc bảo hân.
hai đoạn trong một buổi chiều về sự gợi nhớ và mở lại những cánh cửa cũ để tìm được một báu vật mới/tình yêu không có ngày lễ/sẽ đổi lấy từ máu và sự trường tồn của luân hồi.
1.
anh viết cho em một lá thư từ hơn những đường dài còn mòn trên khuôn mặt, sự giả dối xung quanh không bao giờ cho phép anh được lơi lả về cuộc kháng chiến, về một cuộc chiến tranh tồn tại hơn một bản ngã. chưa thời đại nào sự thật bị chà đạp còn những lời nói dối ngon ngọt sáo rỗng lại lên ngôi như bây giờ, ta yêu nhau trong một chiếc hang cũ rích có đứng tên hai chữ phục sinh, nhưng nó không chào đời cho ta thêm một phép nhiệm mầu nào mới, để mang thời gian đã đi quá xa, xa khỏi những ảo tượng tự thân về thành quả trở về vạch xuất phát. thay vào đó chúng ta nhận lại những gì chúng ta tàn phá, với hi vọng hồi sinh từ tro tàn, chúng ta của chúng ta đã cách quá xa phần thưởng cứu rỗi, rồi đi một vòng như những kẻ mất trí trong hành lang bày ra quá nhiều báu phần thờ phụng tri giác, những biểu tượng kháo nhau về một chiếc gương phóng chiếu tài liệu mật về chính số phận của đôi ta.
anh không ngừng nghi ngờ cái chết của bản thân, dưới biểu tượng của những đồng xu mà anh phải kiếm ra được. nếu anh được tự nhiên tạo ra những chiếc bánh mì không điều kiện, anh có thể đã cứu rỗi được hết những kẻ vẫn còn mụ mị về bản thân mình trên khắp thế gian này, có lẽ cũng như anh, họ chỉ cần thức ăn cơ bản để sống và để xâu lại những sợi chỉ đã đứt khỏi phần bản thảo đạo đức, nơi phát nguồn cho mọi lối đi trên một con đường rộng lớn hơn..
ta cùng nhau
đi em nhé
anh
ôm gọn mọi sự thật
về em trong trí nhớ
để viết nên những câu từ có nghĩa
chẳng có trách nhiệm được sắp đặt để nối lại vào nhau
bằng không ta cần phải ngu dại để được
viết
để được thở trong bản ngã của nhau
2.
rời khỏi những đồng xu
tôi bước từng bước chệnh choạng xuống khỏi một chiếc cầu thang gỗ
dẫn tôi ra khỏi nơi ngập ngừng men rượu
tôi đi như một chiếc lá rời khỏi mùa thu
tôi có cần cần gì đâu
cái chết
tôi đọc từ từ rồi hết
như một cuốn sách
việc của tôi là tái sinh
thêm một lần nữa tôi đi một mình dưới những rặng cây bóng tối
nhớ lời em như những chiếc rễ thâm sâu
tôi không còn lời đề tự nào khác cho em, cho bạn, cho chính bản thân mình
nhưng lại cầm bút lên rồi lại nói nghêu ngao
về một khoảng thời gian
chúng tôi đã từng vui sống thế nào
tôi tin cái chết là một người bạn như hình với bóng
mà nếu như tôi chưa quen thuộc
tức là tôi chưa kết thúc cuộc hành trình nảy mầm mình
vậy thì sao chứ
bởi vì đêm nay anh vẫn chọn được nhún nhảy cùng em
rồi muốn hôn lên làn tóc em vĩnh viễn
anh không thể đăng kí lại cho một học phần chỉ học được một lần và đã trôi đi mãi mãi
như chính những gì anh thuộc biết về em
những gì em đã từng sống dậy trong anh
trao đổi cho anh những miền động đậy kí ức vào không gian
mắt anh không bị ảo giác
dù nhìn đâu một chút và thêm một lần nữa
cũng chỉ như thấy người bạn linh hồn của mình dịu hiền cạnh bên
nhưng em biết không
sau này chúng ta sẽ có một căn nhà khác ngoài bờ biển
những chiếc hôn chập choạng thật ngọt ngào trong khu rừng tối
mỗi kiếp mà ta đều nhớ đến nhau đều là một bài học
mà ta dù vấn vương đến thế nào
vẫn sẽ rời lớp trong khoảnh khắc huy hoàng
để ông thầy thời gian đội lên đầu ta một vương miện
thầy không cho ta ý chí
thầy không cho ta tự do
anh vẫn đứng ở cả hai bờ cuộc sống
không có xấu và tốt
không có nên và không nên
chúng ta chọn tin vào điều mà mình muốn
và chọn tới điều mà mình phải hoàn thành
rồi sứ mệnh của anh
dù chỉ là một hạt cây no gió trong chốc lát được gần em
giữa một trời xanh heo hút
một số phận đầy nhọc nhằn cơ cực
vẫn muốn được cùng em đổi lấy tất cả trong chốc lát:
thời gian của hai người yêu nhau
từ máu và sự trường tồn của luân hồi