tôi là người chẳng có chút trái tim nào với câu từ
khi mọi chỗ trong bài thơ đây
đều có một mô thức hoàn hảo
lẽ dĩ nhiên nó vẫn tuân theo một logic từ một cái đầu quá nhơ nhớp
và dù chỉ là một bản sao nhơ nhớp khác của cái mô thức hoàn hảo ấy
thì việc tình yêu từ nó sinh ra khiến tôi
phải đi xưng tội
tôi đang giễu nhại chính trái tim của mình
bằng những gì tôi đã học lóm từ lão tử
tôi bị ảnh hưởng bởi bùi giáng nhưng lại sinh ra một thứ thơ không có chút nào
phạm công thiện
tôi lấy một chút tiếng tăm còn lại của mình
để treo cổ tự vẫn trên chính những dòng lặp lại nhau này nối tiếp nhau
bạn sẽ thấy
một logic sáo rỗng
nhưng vẫn không làm sao cho tôi khôn nguôi
bổn phận của một nhà thơ
dù tôi vẫn ở đó với
đầy mánh khoé và sự giả tạo
giữa những con người đã yêu mến tôi bằng cả trái tim
tôi đã tự huyễn hoặc về chính vai trò của mình
để bây giờ xã hội ấy nhận được từ tôi:
một nhà thơ chết
gia đình ấy nhận được từ tôi:
một sự bất kính
người con gái tôi yêu chân thành nhận được từ tôi:
một người đàn ông bất tài
tôi ngao ngán
rồi đến bên trang chữ
những trò ảo thuật của tôi
tôi khóc,
nhận ra tất cả là của mình