chắc em phải rất buồn
đeo tâm tư nặng trĩu
mây xanh ta gửi em ở đây
cơn mưa gội rửa vụng về và thương nhớ
em bỡ ngỡ gặp ta để vụt tan thành lạ
lật giở vài trang sách em hôn cái
á mình thình lình tình
bất tỉnh một ngàn năm
bất thành một ngàn lần
bất giác một ngàn lời
bất cũng bật hết những lần khân
xin em mở nhẹ lời thơ
khi Trái Đất ngủ còn bên ấy thờ ơ
xin em thở nhẹ phủi lời thương thế kỷ
chắc em phải rất buồn
tôi xin nhân thế
trôi áng thơ buồn gáy chữ
sờ lấy lòng ôm em.