Ai làm con phải mồ côi
con thèm giấc ngủ tròn nôi
ai mang con bỏ chợ trời thế gian
kiến vàng gánh gạo đầu non
nẩy lưng rơi hạt nhân gian xuống đời
mẹ mang con bỏ chợ trời
sương đông lảy động tơi bời bể dâu
mai này con biết tìm đâu
à ơi câu hát nát nhàu tuổi thơ
với tay chạm nỗi bơ vơ
hàng mi rong ướt thấm về khóe môi
ai làm con phải mồ côi
vành nôi ngơ ngác… lạc lời mẹ ru.
Viết cho ngày Vu Lan
con tự hỏi rằng mình đã lớn chưa
sao mỗi lần đi xa mẹ lại dặn dò trăm đủ thứ
con đã gần ba mươi tuổi rồi mà thói quen kia mẹ vẫn giữ
có khi con bực mình: mẹ đừng thế nữa mẹ ơi
khi ấy, mẹ chỉ cười
mà có lẽ trong lòng vẫy vùng bao nhiêu buồn tủi
chỉ giản đơn là quan tâm thôi đứa con ruột rà máu mủ
mà con nào đủ kiên nhẫn để lắng nghe
càng lớn lên, con càng thưa vắng những cuộc gọi về
có những khi bù khú với bạn bè mẹ gọi lại lơ không nghe máy
có khi xem những quan tâm của mẹ là điều phiền toái
con khác nào một đứa con hư
con, đã lớn thật rồi ư?
sao những điều bé nhỏ kia bao nhiêu năm vẫn không chịu hiểu
cứ quăng quật với đời áo cơm lầm bụi
quên mất đôi mắt mẹ ngóng con về đầy những vết chân chim
con vẫn thả mình theo những cuộc kiếm tìm
khi ngang dọc những vết thương đời mới trở về nhà xưa bên mẹ
mái ngói liêu xiêu, mẹ ơi mấy chiều dâu bể
đứa trẻ/ con soi bóng mình vào mắt mẹ
rưng rưng.
thời gian, những lát cắt buồn tênh
mái tóc mẹ đã bạc nhàu năm tháng
cùng bao nỗi lo cho con cho cháu
mà những đứa con có khi nào hiểu thấu mẹ ơi
có cuộc gọi về
bỗng chốc mồ côi…