tình yêu mà chúng ta đã luôn cố gắng
cho chúng ta liên tục mọi cơ hội để vượt qua những vòng thi thử khác
về sự thấu hiểu mà kiên định
có thể đã từng rất mới mẻ
có lẽ không
anh tôn kính em hơn mọi điện thờ mà anh đã từng đặt bút ký tên
anh chấp nhận buông bỏ đi chức phận của mình
để đối đầu với thần tình yêu
sao mà ngài khó khăn thế
ngài sẽ để anh đi được bao xa đây
mọi từ ngữ mà anh bỏ lại đều là đức tin của anh
chúng có thể hàn gắn anh với em lại
từ những chức năng chưa bao giờ được tìm thấy
trong cuốn sổ ghi chép mà ngài
muốn ban thưởng nơi anh mọi đặc ân
nhưng mà anh vội vã từ chối
ngài có thể đã ban cho anh rất nhiều tình yêu,
xin đừng bóp nghẹn cổ con như thể.. – nhưng anh đã hồi đáp
anh đã giục giã bỏ đi để lần theo những tiếng gọi mà có lẽ anh chẳng thuộc về
rồi mắc bẫy và gần như để mình bị mắc kẹt trong những ngục tù đáng kể:
khoái cảm và thì giờ của thời gian
về vấn đề của nhà thơ mà em hằng say đắm
sau bao nhiên hèn hạ như thế anh luôn tự hỏi lại liệu anh có được chọn để thật sự đi tìm
thân phận của chính mình hay không..?
vì dù sao thì ngay từ đầu anh cũng đã có rất nhiều cuộc gặp gỡ với những gương mặt cùng hội cùng thuyền
rồi tất cả những cơ duyên trên cũng chỉ tạo cho anh thêm cái cớ để anh gạt phắt đi mọi lý lẽ của những kẻ gọi nhau là bằng hữu
để được bỏ đi và bơi đi một mình như thể
trong đại dương do chính mình tưởng tượng ra rồi cũng để chính mình tự tán tụng
nơi bao la mênh mông cùng cực của mọi thể loại con buôn đĩ điếm bu nhặt tất bật cái đẹp:
chỉ có sự nực cười của chính mình mới là động lực cho anh không bao giờ tiến thoái lưỡng nan trước cám cảnh ấy
nên chưa bao giờ anh tặng em một đoá hồng nào vì em được sinh ra dưới hình hài mà anh hằng yêu mến
anh chưa bao giờ tặng em một điều gì khác
ngoài một tâm trí không hề màng đến sự sáng suốt rất của công:
những câu từ anh đem đi xây lên rồi đập tan
như chỉ để nói anh yêu em từ chính những hỗn mang và bất định em mang lại
dẫu em chỉ để lại những dấu chân giữa mênh mông tàn tích
như những lần em trêu đùa với tính từ và trạng từ của anh
anh mong em vẫn sẽ yêu mình hơn nhiều chút
cầm lấy cuốn từ điển về em mà anh đã dành gần như tất cả thời gian mà mình đang sống để định nghĩa lấy
anh yêu em từ chính sự độc đáo bên trong em
em đã không chỉ hỗn mang, phức tạp
rồi sẽ bị đập tan như những toà nhà kiên cố nhất sẽ bị hoạch định khi thành phố cần phải được giải phóng cho những kế hoạch dài hơi hơn
mà em đâu hề mảy may biết chính sự chuyên quyền nơi em cũng đã đẩy em đến bờ vực phức tạp ấy
nhưng anh vẫn yêu em
bằng tất cả tri giác mà anh có thể đem đi để cố vấn
anh đã dịch em sang mọi văn bản cổ
rồi cố gắng cách tân nó đi một hình thức rất mới
như nhà thơ vượt lên khỏi những bổn phận rất nực cười như
không ngừng nghi ngờ cái đẹp..
không ngừng tra tấn cái tưởng chừng như đã hoàn chỉnh..?
để làm gì? càng nực cười hơn là..
anh đã đứng đây chỉ để giương mình như một mũi tên lao về phía anh cho là có nghĩa với anh
dù thứ anh quy hoạch được chỉ là thì giờ của những kẻ chỉ thấy mọi cố gắng của anh thật nhàn rỗi
nhưng anh đã tự tìm lấy cho anh
tình yêu với đến nơi em từ đôi tay và từ đôi mắt
trước ánh sáng của em anh làm sao mà anh không dụi mắt
những vẫn lẻn nhìn như để hằn hết mọi ánh sáng ấy vào mắt mình
em hiện ra khi anh biết chỗ cần phải mù loà của hoá thân
cũng chính là thời khắc mọi vật sẽ được nhân hoá trước sự hiện diện của câu từ anh
anh duỗi rồi gấp từng nếp ngữ pháp cùng cực mà rộng rãi
như một một bản tự thú tiểu xảo
của bao lần anh đã tự đánh lừa mình đang
tiến vào những bí mật chưa bao giờ được tìm thấy của tình yêu
nên vì thế anh chẳng có là gì đâu nếu em không khoan dung cho anh
trở thành đôi cánh trên bờ vai em
trở thành bóng tối cho sự vượt thoát trong em:
nơi những vách tường mất ngủ đang bị nứt ra-
tâm trí em thức động từ những khe hở hẹp