Đâu phải lần đầu tiên
Em tặng ta một vết trầm ngoạn mục…
Nhưng giống như lần đầu tiên
Ta vẫn luôn bị những vết xước khác
Vì thương người nên thơ
Vì thương người tuyệt vọng
Ta cúi đầu mặc niệm…
Đời ta,
Luôn học cách ngồi ở góc khuất
Luôn biết cô đơn…
Vị cà phê không làm ta đắng chát
Mà ta bâng khuâng
Nhưng có lẽ,
Do cô đơn lọt thỏm
Nên yêu người tuyệt vọng
Và tuyệt vọng là chiếc nhẫn bạc
Đeo vào ngón tay thiêng
Như con sâu
Ta vùng vằng lưới nhện
Gặm nhấm linh hồn giọt sương
Ôi những giọt sương,
Hay nước mắt lặng lẽ
Không rơi xuống
Mà biết bay lên để tan vào khoảng trống
Khi ta quay về
Là lúc tự mình
Ngồi ngắm những vết thương!