Say
ru chiều vào tối
nhấp ly chát chúa vực lòng
đường về trăm lối
say chiều té ngã hương đông
mấy bận bước chân mỏi tìm nơi trú mộng
gán linh hồn canh bạc trần ai
Diêm Vương thấy ta cũng ngao ngán thở dài
không muốn nhận một kẻ say trong từng hơi thở
ừ, dù ở địa đàng, địa ngục hay dương thế
ta vẫn cứ là ta sủi lở hình hài
men say nồng rỏ úa giọt phai
đôi tay vốc vực ngày trong xám gió…
chiều chiết tủy giăng tơ mềm lối nhỏ
con đường nào dẫn đến nhà em
ta theo hương đông bấu víu làn sương mềm
mấy vạt gió thốc ngược vào tim khốc rát
có nên gặp người không hay giả vờ đi lạc
ta say mà, sao nhớ ngõ người dưng?
Gió
có lẽ một ngày nào đó gió thôi bay
thôi ghẹo trêu môi em
thôi những tháng ngày cô đơn rong rủi
gió thôi gọi mùa đông về phố núi
ướp trắng sương vây
gió thôi dâng ngực đầy
niềm yêu ngây dại
thôi luyến tiếc những điều không bao giờ trở lại
khiến gió đau
gió ơi
ngược dòng sông Côn sóng vỗ chân cầu
ru em trùng trùng nhịp đập
có khi nào gió khóc
vì ai?
gió đón nắng từ mặt trời
ngàn năm ủ mộng
gió, gió gọi gì từ cánh sóng
mà gào xiết xô bờ
gió, gió gửi gì vào làn mắt
mà ta nhớ bâng quơ.