PHIÊU KHÚC
Con chim biến hình
Ngoài gianh mưa
Tiếng hót
Xẩm đêm
Bẫy u mặc
Mở ra con đò xuôi mênh mang trôi
Ngủ
Khúc khích thở
Huyễn hoặc
Tha hương
Bão thân thế
Ngực biếc bát ngát lửa phiêu dạt
Tắt đi. Hoàng hôn trăng phế hưng
Thảng thốt
Cội rễ lời
Ta nghe dâu ngàn hóa bụi
Vô ngôn tự thuở nằm nôi
Có không chăng đời quỉ mị
Sao khuê vụt tắt đồi non
Trở dậy
Thấy lòng mình là đá
Thấy hồn mình là chỗ không may
Chân sa hố sinh biệt
Ngày nổi chìm
Trong
Đáy nắng xôn xao.
HỒN MỘNG
Gác mái, con đò trôi
Chở trăm dòng, cội đời
Mắt liếc cõi mây nổi
Ngổn ngang hồn mộng rời
THƠ DẠI
Ném cội nguồn dưới ngàn
Mở toang tình vạn đại
Thở một tiếng, lòng tan
Gói vo thời, thơ dại.