[bỗng nhớ Hồ Phi Mai/
ta bà hương
ta bà nhất điểm sương
nước hồng nhan
chảy ướt thế gian
thiếu nữ nút bọt thời gian
cho tan nam thanh mộng
trong sắc giới mênh mông
sương trắng phi mai đôi tám
lênh láng chảy từ đồi xuân
qua cầu sương mê đắm
lưu hương
sách gửi sầu rưng rưng
phơi tình bên cổ nguyệt
lóng lánh ướt môi
ướt ngực tươi
nước thơ trinh túy tràn miệng
chờ ngọc tố tử tan trong ảo vịnh
qua đây
hồng giang ơi
nhớ quá
sương hồ tây lạnh lắm
rót nhanh vào em
ba năm dài
rung động xuân thì
run rẩy bên người
trong ảo tình vô tận
chờ đêm sâu
chàng đâu rồi
em vẫn mong
tình chàng phiêu du
tố tử ơi
tân thanh ơi
phương trời xa lắm
đường viễn bắc
trôi theo mây trắng