{ p h ụ r ẫ y }
và khi lắp bắp nói yêu người
đầu đời phơ phất một cánh dơi
vụng về môi xám lời tro bạc
như khói lây lan hết một đời
ta chẳng phải là người phụ rẫy
tới lúc nào đó nên xa nhau
những vàng hương đốt tình vu vạ
những bóng yêu xanh đã sạm màu
dùng dằng đứng giữa hai lằn vạch
bước xuống bên này ở lại kia
một chút lam lương buồn thổ nhưỡng
nghe thở heo may tới lạnh kề
tuồng như nan phế vừa hục hặc
phổi thơm phổi thơm mùi phổi ran(g)
long đàm sũng nước câu thơ lạ
một vệt nâu non chấm xuống hàng
tôi đốt tay tôi cho rã vàng
khói ám những mùa trôi lang thang
những mùa đậm đặc theo bờ quạnh
đẩy tới cơn mê lún mộng tàn
{ c h â n d u n g n g ư ờ i b ỏ h ú t }
gởi Đức Phổ
Bước qua lằn vạch ranh này
là thôi trăn trở
vạn ngày chinh yên
từ sương đau
buốt
một miền
vàng trăng cũng thảm
xuống triền, vực
sâu
ngó ai thương thế buồn rầu
mùa hen
cỏ nát hoa nhầu
tuổi xuân
lạy hồn
van chút thanh tân
thôi đành giã biệt
sinh phần
hanh
hao.
[trích Lục Bát Hoàng Xuân Sơn – Thư Ấn Quán 2004]