Tháng tám hong gì sợi cói ngày xưa
tháng tám, ngày trở dạ
khung cửi trơ khô
bước chân hoang hoải đường về…
mùa vàng sợi cói
tìm em trăng khuyết Chương Hòa
nắng xua tầng mây giận dỗi
bạc nhàu tấm chiếu gấm hoa.
tháng tám, gọi gió về bên bờ phiêu dật
tóc em còn xanh?
khung cửi bỏ hoang bụi phủ rĩ rền
từ nhịp tim thúc dồn những nếp nhăn ký ức
ngày em còn trẻ
ngày em còn anh
ngày làng chiếu còn son trên cánh đồng cói rợp vàng
ngày đã phai…
tháng tám, vẫn như hằn in ngọn đèn đêm cúi đầu rọi vào đôi tay em mười sáu
dệt nên những hoa văn trên thảm chiếu một thời
con đom đóm bay vào cánh đồng trốn cuộc rượt đuổi của lũ trẻ ham chơi
nhấp nháy
nhấp nháy
ngày đã xa
tháng tám hong gì sợi cói ngày xưa
ngày lẩn khuất vào mưa rất vội
ngày lẩn khuất vào tim tôi rát nhói
người phụ nữ dệt cửi đan chiều vào thảm chiếu
lẩn khuất vào bụi thời gian…
Những giấc mơ rời rạc
ta thấy mình rơi tuột vào đêm
bơi giữa dòng sông sương với tiếng dế đồng thao thức
một niệm suy chưa thành hình đã rời rạc
chuyến đò lội ngược dòng
chẳng chở nổi câu kinh.
chỉ còn lại ký ức, ta
ngụp lặn trong đêm
trong mớ hỗn mang bùn lầy của những lớp da đêm trốc lở
chẳng có đấng tái sinh nào của nhân thế
dường như ông ta say ngủ mất rồi.
chỉ còn lại ta
và
đêm thôi
dường như đang siết cổ lẫn nhau để cố giết một điều đã chết
hóa ra đêm
cũng là kẻ ngốc
uống men ngày
nên lú lẫn môi hôn.