1991 thứ 7
Vẫn luôn có một con mèo nhỏ bên cạnh mình mỗi khi im vắng
để cọ cọ vào bàn chân
nỗi hoang mang cực cùng khi xung quanh chỉ là khoảng trống
chẳng biết đâu là vô cùng
chưa một lần độ lượng qua nên con tim đôi lần bấu chặt
những giận dữ nhỏ nhen dù cào xới tướm máu bàn tay vẫn không lấp được để môi cười
liếm láp nỗi hoài nghi để tin vào những điều ( không biết có phải) là sự thật
tin người để thấy mình tồn tại lâu thêm
cũng đã nhiều lần học cách thứ tha rồi lại bỏ quên sót vào góc tối
mỗi lời xưng tội luôn day dứt những trẽn trơ
cúi mắt chẳng dám nhìn lên cao nơi chịu nạn
những hy lễ đãi bôi không thể ngẩng đầu
đã chẳng thể xoá sạch cho nhau bằng khoảng cách
những tưởng tượng trong mơ không phải lúc nào cũng là sự thật
trong những ngày người với người dù không thấy mặt nhau cũng không làm tan đi những thất vọng ghen hờn
thì cúi xuống mà ôm con mèo nhỏ lên đi.
1991 thứ 6
có những lúc mà những tiếng nói cũng bị ẩm mốc đi
và tiếng chuông chiều đi vắng
Người vặn mình trên vòng gai
cho một ngày im lặng
có những ngày chỉ còn ánh nắng làm bợt bạt chiếc áo phơi trên dây từ lâu không ai về cất
bầy lá khô ăn dần những phân rã mùa
nhiều buổi chiều đã trôi qua như thế
tôi ngồi gõ những dòng chữ cũ kỹ lên chiếc điện thoại cũ kỹ
màn hình câm nín những phản hồi
đã không thể chờ đợi em được nữa
Vài ngày tháng Tư đã trôi qua trong mệt mỏi
không có tiếng ve gào mùa
ti vi ra rả thông báo những nhắc nhở về việc mang che mặt và rửa tay
và những ám tượng cầu gai nhức nhối.
tôi tháo xuống nỗi nhớ nhung nhợt nhạt của mình
không cần nữa, không cần nữa
buổi trưa nói với tôi về cơn nắng của nó, về sự phai màu và héo khô
không còn ai trở về tinh cầu của Hoàng Tử Bé
chỉ còn đóa hồng nhỏ nằm lẻ loi trong góc vườn vắng
chờ một ngày hỏa táng.
1991 thứ 5
Có bao thứ phải phơi dưới mặt trời
vẫn chưa nhìn ra được sự thật
tôi tạo hình hài dưới nắng
trong mùa cách ly nhau
khi những cơn đau tiếp nối mùa lạnh kéo dài không thương xót
những giấc mơ lần lượt ố vàng
vàng mã giấy tiền áo binh ngày chia ly không còn dùng đến
những rối rắm cuộc người lạnh lẽo tro than
chúng ta trốn chạy khỏi nhau trong những ngày dài câm nín
những thời hạn cứ kéo dài rồi lại kéo dài không hội ngộ
đâu là đường biên cho một ngày gặp gỡ?
chúng ta chỉ còn được nhìn nhau qua những khoảng cách ba thước dài nhung nhớ
những đôi môi viền kín
làm sao để tôi còn hôn em?
1991 thứ 4
đã đếm xong chưa?
những ngút ngàn ngày cứ kéo dài như những sợi mưa không bao giờ dứt
cành hồng trong lọ úa rồi
bàn thờ trống
cũng đã tập nguyện cầu cho quên những tháng ngày lầm lạc
chúng ta đã làm gì nhau?
những phá hủy mỗi ngày từng chồng chất
lời tiên tri nào rồi cũng đúng
chỉ vấn đề là thời gian
hôm nay hôm mai hay hôm đã qua đi
dù chúng ta có trốn tránh bao ngày
rồi một lúc cùng sẽ ra ánh sáng
rừng cháy xong trận mưa xuống sẽ phục hồi
tòa nhà lớn đổ sập biển lửa qua cơn trùng tu về nguyên trạng
em bước qua một ngày sóng gió lừng ghềnh ráng
đêm phai nhưng lòng có phai?
mỗi một ngày trông đợi
bao giờ chúng ta hồi phục trong nhau?
1991 thứ 3
Khi hoa nở sẽ gặp nhau
có những ước mơ nhỏ nhoi như thế
đã đợi được đến mùa hoa tàn
sau này ai người đến trễ?
Đã nhắc nhớ mình dây tầm gai không hái dễ
sao còn tự mình vương
giọt nước mắt đâu tự chảy ngược
vào long
đã nhiều hôm qua như thế
Mười ba mười bốn mười lăm
nụ hôn đã chối bỏ
nhưng đêm cứ vằng vặc rằm
ước gì vay trả sòng phẳng
những tai ương
một người vay một người trả
rén đau để vẫn bình thường
đã xin lỗi cuộc đời chưa mà nói đến sự chết?
đã nhắc nhớ nhau chưa ngày tháng hoa tàn mà đã biệt?
dẫu là hoa úa hay người chết
cũng không là mong muốn
cái chết chưa bao giờ được coi là đẹp
bởi cái chết vẫn luôn mang hình hài nỗi hãi sợ đầu tiên.