Bài ca số 7
Tới một thế giới của riêng mình
nơi tự nhiên gõ những ngôn ngữ vào trong cùng xác thịt
rồi ta có thể tháo tung mình ra để dệt
những ánh chớp có chất giọng của biển và vực.
Bài ca số 10
Nghe tiếng vang của trăng trong veo
trên con phố nát nhàu kiến trúc
bước, bước vỡ ngàn xác hoa xơ xác
rồi nhòe như gái nhảy vẩy vàng
vung vãi súng trên tay.
Những hòa âm cùng nàng
đã bao lần thất bại
đành trao kỷ niệm ở quán Bar.
Bài ca số 13
Tay tôi luồn vào váy nàng ướt sũng
và tiếng rên khe khẽ của mùa xuân
tiếng thì thầm của bùn lầy, lau sậy
bí ẩn muôn đời bất tử trinh nguyên.
Bài ca số 14
Các dãy số lớn sụp đổ dần trong một khúc xương
những con bọ mang ánh trăng óng ánh chui vào
nở cánh hoa lẻ loi như một ngôi đền vĩ đại
dòng sông đưa lời kinh về phía đông
song sóng bước lữ hành.
Mắt nàng đẹp long lanh dịu dàng nhóm lửa
giữa trái tim gần thoát tục của ta.
Bài ca số 21
Đi qua con đường như kẽ nứt của không gian
Ngươi – kẽ nứt của thời gian
hằng hà cái chết trôi qua vụt sáng
kẽ nứt này xuyên qua kẽ nứt kia câm lặng.