Vì hắn là Lâm thiếu gia ( theo cách gọi của các học sinh trong trường ) hay cũng vì hắn là Lâm hotboy ( toàn thể đám con gái trong trường đều nghĩ vậy mà ) nên thật tâm hắn không chịu đựng nổi điều đó. Và đương nhiên hắn sốc.
Hình ảnh Hằng và Tân hôn nhau mà hắn vừa bắt gặp tối nay làm hắn chới với. Từ lâu , hắn đã để ý đến Hằng và sự để ý đó , hắn thể hiện ra bằng mọi ngôn ngữ mà hắn có thể bộc lộ. Tuy hắn chưa nói ra câu đó bằng lời, nhưng hắn luôn ở bên Hằng, sự quan tâm của hắn lẽ nào Hằng không nhận ra? Hằng đâu có đui. Và hắn cũng thể hiện rõ ràng lắm mà. Vậy sao lại xảy ra chuyện này? Chính điều đó làm hắn đau đầu.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng cô nào được hắn quan tâm đã là phước bảy mươi đời của cô ta. Sức quyến rũ toát ra từ hắn, hình như chưa làm hắn thất bại lần nào trong việc chinh phục tình ái. Thế nên , hắn luôn nghĩ Hằng là của hắn.Hình ảnh mà hắn mục kích ngày hôm nay làm hắn không chịu đựng nổi và hắn không thể tiêu hóa nổi cái ý nghĩ Hằng yêu Tân chứ không phải là hắn.
Nhưng còn Tân, rõ ràng là Tân hiểu hắn mà. Hắn và Tân là bạn chí thân, hắn suy nghĩ gì trong đầu, Tân đều đọc được , bằng cách nào đó. Ngược lại , mọi ý tưởng vừa mới manh nha trong suy nghĩ Tân, cũng thường xuyên bị hắn nắm bắt. Hai đứa hắn hiểu nhau như có chung một bộ não. Vậy sao lần này, không lẽ Tân không biết hắn ước ao gì ở Hằng?
Mà hắn cư xử với Tân cũng không tệ kia mà. Trong nhóm hắn, hắn luôn được xưng là đại ca, nhưng chưa bao giờ hắn áp đặt cách xưng hô đó cho Tân. Hắn tôn trọng Tân bằng sự tôn trong đặc biệt. Bằng chứng là cuộc “ kết nghĩa vườn …xoài” của hắn và Tân( có cả Hằng chứng kiến) cũng có nhang đèn và… mấy trái xoài.
Còn với Hằng, từ lúc mới lớn, lúc cái thân thể con trai của hắn bắt đầu có những rạo rực tuổi trẻ, thì hắn đã để ý đến Hằng. Hình ảnh cô bạn gái thanh mai trúc mã luôn được in vào trong sổ tay của hắn bằng những nét vẽ tài hoa. Hắn biết vẽ, và vẽ rất đẹp. Không chỉ vẽ Hằng trong sổ tay, hắn vẽ Hằng lên mọi thứ mà hắn có thể vẽ được.Rồi những đêm mưa hắn chạy xe chở Hằng về trong rét buốt, sau ca học thêm, ( dù hắn không đi học) ,Hằng ôm lấy lưng hắn và cười vui, có gì hạnh phúc hơn thế? Những lúc Hằng ngồi im lặng, nước mắt lăn dài lên má, vì giận ai đó, thì hắn là người ngồi bên cạnh chọc cho Hằng cười. Những lần cả nhóm đến nhà Hằng bày trò nấu ăn , hắn luôn xuống phụ Hằng, có khi cả hai đứa lúi húi với khói và than đến cay xè cả mắt, dù ở nhà hắn thì còn lâu thằng quý tử như hắn mới động tay. Những khoảnh khắc đó , hắn luôn nghĩ rằng là Hằng , chắc hiểu được tình cảm của hắn . Cho đến lúc hắn quyết định ngỏ lời với Hằng thì thì hắn lại thấy họ đang say đắm hôn nhau.
Hắn bỏ học một tuần lễ liền, rồi sau đó mới quyết định được tình cảm của mình. Tân, đối với hắn còn hơn cả một người bạn. Và hằng đã chọn Tân, hạnh phúc với Tân, thì vì Hằng , hắn quyết định sẽ vun đắp cho họ, dù rằng trong tâm hắn, nhiều lúc nhói đau. Chung quy là hắn cũng nhận ra được một điều , tình cảm chân thực , không thể có được bằng sự cả nể.
***
Tân hẹn hắn đến đồng cỏ. “ Có chuyện cần nói” tin nhắn chỉ vỏn vẹn một ý.
Đồng cỏ vẫn là đồng cỏ của năm nào, dấu tích thời thơ ấu chưa pha mờ. Hình ảnh hai đứa con trai đứng trong gió lộng thề nguyền kết nghĩa vẫn còn đó. Năm năm đã trôi qua chớ ít ỏi gì. Đồng cỏ vẫn xanh ngắt trong sương mai.
Tân vác theo chiếc ba lô, không để cho hắn kịp hỏi, Tân đã nói nhanh:
– Tớ phải theo bác tớ vào Sài Gòn lập nghiệp. Ở đây, tớ không có một khả năng nào để thoát khỏi cái nghèo này.Tớ biết, cậu vẫn còn thương Hằng.Tớ không có khả năng đem đến cho Hằng một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc. Thôi thì tớ nhờ cậu vậy, cậu có thể thay tớ lo cho Hằng, được chứ?
Rồi không để cho hắn kịp trả lời, Tân đi nhanh đến chiếc xe bác Tân đã đậu sẳn, và xe phóng vụt đi.
***
Hằng sốc, một thời gian khá lâu. Sau này, hắn mới biết, Tân cố ý đi không từ biệt Hằng.Chỉ để Hằng giận mình mà đến với Lâm dễ dàng hơn. Tân đi rồi, dù không muốn, có thể vì cảm giac ngượng ngùng hay đôi chút tự ái còn sót lại. Nhưng hắn vẫn cố nén cảm giác đó để đến bên Hằng, vỗ về cô khi cô đau khổ.Và giúp Hằng với tất cả khả năng của hắn để Hằng có thể vượt qua.
Tân đi rồi, nhưng để lại quá nhiều dấu ấn , với Hằng. Những tháng ngày đó, Hằng cứ như một kẻ mộng du.Cứ lang thang mãi trên những con đường kỉ niệm…những quán cà phê hò hẹn…lục lại trong dấu tích ngày xưa…và đau khổ.
“ Bây giờ, thì em mới hiểu ra một điều…con người…vĩnh viễn không giữ được con sóng…giữ được mùa xuân.” Hằng nói với hắn như vậy.
“Cái gì đã trở thành quá khứ, có nghĩa là không còn, Tân, dù có sống ở chân trời nào đi nữa, rồi cũng sẽ thành người xưa, Tân sẽ đóng một vai trò khác.”
Lâm không nói gì thêm nữa, lẳng lặng đến bên Hằng và dự phần vào cuộc sống của Hằng một cách lặng lẽ nhất có thể.
Nhiều lần đến nhà Hằng, hắn luôn thấy hình ảnh Hằng ngồi cạnh bàn,nhìn thật xa, thật sâu vào đêm đen bên ngoài, nhìn mà như không nhìn.Hoàn toàn không có hình bóng Lâm trong đó.
Những tháng ngày ấy, sau này nhớ lại,hắn thường nghĩ dường như mình đã sống trong một cơn mê. Cơn mê tẻ ngắt, dài thuợt,ẩm mùi cũ mốc, không có khởi đầu, không có kết thúc.
Lâm nhìn Hằng, khuôn mặt Hằng luôn mang vẻ xanh xao, xa vắng, nhuốm thứ màu ảo não, chết chóc.
Tân ra đi, để lại nhiều chua xót đến vậy sao? Hắn thường tự hỏi, có thế không nếu hắn ra đi?
Vì Hằng, vì giấc mơ thuở nhỏ sống lại ,hắn đã cố gắng thay đổi. Hắn không còn là Lâm Thiếu Gia nữa, Mà là một trợ lý giám đốc đắc lực của cha hắn. Chiến lược thông minh, tác phong đỉnh đạc , vững vàng. Hắn muốn mình phải thực sự đem lại hạnh phúc cho Hằng. như Tân mong muốn.
Hắn vẫn không bỏ thói quen vẽ Hằng, và vẫn vẽ rất đẹp.
***
Nhưng rồi…
Hắn không nghĩ lần cuối cùng hắn gặp Hằng lại là nơi đó.
Trời mưa, rất to. Hắn lái xe trong mưa để đến biệt thự tìm cha hắn khoe một hợp đồng tuyệt vời mà hắn vừa dành được.
Cổng khóa, nhưng gọi không ai mở cửa. Hắn phải xuống xe mở cửa và chạy ào vào nhà.
Vì cha hắn không nghĩ sẽ có ai đến biệt thự vào giờ này hay vì một lí do nào đó mà chỉ khép hờ cửa phòng ngủ. Nhưng hắn chợt sững người khi vừa đẩy cửa.
Là Hằng, hằng đang ngồi bó gối khóc rấm rức trong góc giường,không một mảnh vải che thân.Cạnh đó là cha hắn đang lim dim với một vẻ mặt thỏa mãn không che đậy.
Hắn sững sờ, Hằng cũng sững sờ.Trong khoảnh khắc, hắn vụt hiểu ra tình thế oái oăm mà đau xót lúc đó. Hắn chỉ nhớ là mình đã quăng tập hồ sơ lại đó và phóng vụt đi.trốn chạy một sự thật quá đau lòng.
Rồi hắn bỏ đi, bỏ xa thị trấn , xa gia đình, xa cha hắn và xa Hằng.
Trốn chạy câu trả lời, trốn chạy kí ức của một đoạn đời. Mãi mãi không ai biết lí do vì sao hắn ra đi, ngoài Hằng.
***
Hắn rời thị trấn, không mang theo trong người một thứ gì, kể cả cái chứng minh thư, không một xu dính túi, bởi hắn đã vét túi uống sạch trong đêm đó rồi còn đâu.
Say, hắn leo lên ca – bin một chiếc xe tải, nói với tay tài xế là xin làm phụ xe.rồi hắn ngủ một giấc liền tù tì hàng mấy tiếng đồng hồ. thức dậy thì hắn đã rời thị trấn hơn ngàn ki lô mét. Giờ thì hắn đã xa khỏi nơi đó, rất xa rồi. Quốc râu – tay tài xế – cũng không hỏi hắn vì sao, chỉ lầm lì gật đầu và lầm lì lái xe.
Hắn theo Quốc Râu làm phụ xe tải trên những chuyến xe chạy dọc ngang đất nước. Đôi lúc dừng lại ở một thị trấn nào đó vào mùa mưa. Hắn cũng thấy mình nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ ngoại, nhớ căn nhà rộng mênh mông mà hoang vắng. Giờ này, trong căn phòng khách lạnh lẽo đó, mẹ và ngoại chắc đang ngồi ngóng ra hiên như những mùa mưa đã qua. Và đôi mắt u uẩn của mẹ chắc lại thêm chút bi thương, khuôn mặt quý phái của mẹ chắc lại thêm nhiều chân chim trên đuôi mắt. Thẳm sâu, hắn thấy nhớ Hằng. Tại sao lại là Hằng? Tại sao Hằng làm vậy? đến tận bây giờ, cảm giác nhói đau vẫn còn mới nguyên như mới ngày hôm qua.
Hắn lao vào rượu, hắn say khướt và thường say trước nhất trong đám chiến hữu là dân xe tải đường dài.Những lúc này, cảm giác yên an hắn cố gầy dựng trên những chuyến xe hoàn toàn biến mất.
Còn lại chỉ là ngập tràn căng thẳng, chao đảo, hận thù. Hắn ngỡ như hiểu tại sao Hằng làm thế. Thực tế, hắn chẳng hiểu gì cả.Dù quá quen với cuộc sống trác táng của cha, nhưng hắn kông thể nào tin được cô gái trên giường cha hắn là nàng. Tại sao? Tại sao lại là Hằng?
***
Rồi hắn say nhiều quá. Quốc râu không thể chờ hắn tỉnh cơn say, vì chưa tỉnh cơn này hắn đã vội vàng say cơn khác. Chủ hàng hối giục, Quốc râu lên xe, một mình. Còn hắn ở lại trong căn nhà trọ ẩm nát, dơ dơ bẩn bẩn chờ ngày Quốc râu trở lại vào một chuyến hàng khác. Nhiều đêm, hắn thường ám ảnh cảnh mình chết giữa thành phố xa lạ này, không có môt mảnh giấy tờ nào trong tay, không có tiền. Và hắn sẽ trở thành một thân xác không tên gọi, không thân phận. Hắn lại trốn chạy vào rượu.
Rồi hắn sa vào ma túy, như đa phần tài xế chạy đường dài khác.Hình như lúc này, hắn rất dễ bị cám dỗ bởi bất kì thứ gì có thể làm cho con người ta quên đi thực tại. Lương phụ xe ít ỏi còn lại không đủ cho hắn hút và uống rượu. Và hắn chính thức thành thằng cái bang kiêm giật dọc , móc túi khi mà ngày hẹn qua đã lâu mà Quốc Râu không trở lại.
***
Hắn không biết mình sẽ sống như vậy đến bao giờ nếu không có buổi chiều hôm đó. Đói cơm, đói thuốc, thèm rượu đã làm hắn liều mạng giật giỏ một người con gái từ trong nhà hàng đi ra. Cô gái còn mang đồng phục tiếp viên, chắc là nhân viên nhà hàng, vậy chắc không giàu, có thể trong xách tay cô cũng không có nhiều tiền. Nhưng kệ, hắn chỉ cần có tiền để mua rượu và thuốc, hắn cần quên mọi chuyện.
Nhưng hắn chưa kịp xem trong ví có bao nhiêu tiền thì đã bị đám bảo vệ nhà hàng vây quanh, mỗi đứa một tay làm cho hắn nhừ tử. Và hắn chỉ biết nằm cuộn tròn dưới đất, hai tay quắp ôm lấy đầu, chịu trận.
Đột nhiên hắn thấy hắn thôi bị đánh nữa. Hắn nghe một giọng nói quen quen:
– Thôi đủ rồi đấy. các cậu.
Hắn hé mắt nhìn, một thanh niên ăn mặc lịch sự, sang trọng đang đỡ cô gái đứng dậy và hỏi han:
– Nghi, cô không sao chứ?
– Em không sao, cám ơn giám đốc.
Thanh niên quay mặt lại. Thốt nhiên, hắn ngẩn người, quên cả đứng dậy
– Là Tân?
Người kia cũng sững sờ nhìn hắn, rồi ngồi thụp xuống ôm chầm lấy hắn.
– Là cậu ư, Lâm?
[còn tiếp]