Người hẹn cùng tôi mới
mà nửa chừng đã xưa
chúng ta hát rất vội
bài trái đất già nua
,
Thánh thót nào quên gõ
những nhịp son qua đời
chúng ta ôm móng sắc
cào cấu vết thương tươi
,
Chiếc bánh ngậm trong miệng
nụ hôn va lề đường
chúng ta qua và lại
cùng nhấm nháp tai ương
,
Cùng bước xuống tàn tạ
mảnh gương soi ngược chiều
chúng ta nhìn xuyên gió
bóng mình đổ liêu xiêu
,
Bóng đời trôi rất lạ
hoàng lan chép màu gì
bài thơ chiều hối hả
chúng ta ngậm. và đi
17 tháng tư, hai mươi hai