Mùa biến dị 21-QUỲNH IRIS DE PRELLE

Khng hong và dch bnh ch không phi các kỳ ngh

Sau khi ăn sáng, Lyly dọn dẹp dưới bếp. Bọn trẻ làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo.

Arthur đến bên Lyly hỏi: Mẹ ơi, hôm nay chúng ta có đi thăm bà không?

Không, chúng ta không thể thăm bà lúc này cho đến hết kỳ khủng hoảng vào đầu tháng 4, con trai.

Nhưng chúng ta vẫn có thể ra ngoài chứ?

Hạn chế đến mức có thể, chúng ta phải ở nhà, Lyly trả lời.

Arthur bật khóc, con muốn thăm bà. Rồi đi vào phòng đóng cửa lại.

Lát sau, Lyly gõ cửa phòng Arthur. Cậu bé đang ngồi sau cánh cửa. Lyly ôm con trai. Chúng ta đang trong thời kỳ chiến tranh, chiến tranh chống dịch bệnh chứ không phải kỳ nghỉ như bình thường, một kỳ nghỉ đặc biệt, con hãy nhớ thời gian này để tiếp tục sống. Chiến tranh này không phải bom đạn hay súng, mà là chiến tranh của bệnh tật, có rất nhiều người chết, đang hấp hối. Chúng ta phải ở nhà để bảo toàn cũng như giúp người khác không bị lây lan. Chúng ta phải thực hiện đúng lệnh của chính quyền và chính phủ. Con hiểu không? Mọi chuyện sẽ qua mau, chúng ta có nhiều việc để làm khi ở nhà. Chúng ta học hát buổi sáng, nghe đọc truyện, bây giờ con có thể tập viết thơ và ghi chép nhật ký. Mẹ cũng thế, đang hoàn thành tác phẩm tiếp theo. Bố rất bận rộn cho việc nghiên cứu, không ai ngưng nghỉ cả nhưng phải ở nhà con trai ạ. Virus phát tán rất nhanh và nguy hiểm dành cho tất cả chúng ta, không loại trừ một ai, kể cả người khoẻ mạnh.

Thế mà, ở xung quanh họ vẫn sửa chữa khu vui chơi và làm việc như những ngày thường. Lyly vẫn nghe thấy tiếng máy trải nhựa. Có lẽ, đó là những người hiếm hoi nhất làm việc lúc này, ngoài trời.

 

 

 [Trang trắng]

 

 

 

Nhng chiếc quan tài di chuyn trong đêm

Cả thành phố bàng hoàng giữa đêm những chiếc xe tải quân đội lầm lũi chở người chết, những chiếc quan tài đi trong đêm khuy tối. Số lượng người chết ở đất nước của Nina tăng lên không ngưng lại sau những ngày đã đóng toàn bộ đất nước. Số lượng người bị nhiễm cũng không hề giảm chút nào. Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Có phải hoá chất hay thuốc độc đang ngấm dần trong các cơ thể già yếu kia hay những người bị dính bệnh từ lâu mà không hay biết?

Nina và Hưng gặp nhau mà không thể vui hơn, không thể hạnh phúc hơn, dù bên nhau. Họ không dám nhìn vào bản tin, màn hình. Họ không dám đọc tin tức. Chiến tranh chiến tranh ư. Hưng nhớ lại ký ức lớn lên từ trong chiến tranh Việt Nam năm nào và dân tộc anh đã bị chia rẽ sau những ngày giải phóng, sau những năm được thống nhất, họ vẫn như thế và chia rẽ với toàn thế giới, đứng ngoài nhân loại. Hơn bao giờ hết, Hưng cay đắng nhận ra, số phận của mình, còn duy nhất tình yêu, tình yêu của Nina, giữa những cuộc chiến khác nhau, cô ấy như một chân trời để anh tìm đến nơi này và bây giờ lúc tuyệt vọng nhất, cũng chỉ có cô ấy ở đây, bên anh.

2 người chết đầu tiên vào tháng 2. thiếu mặt nạ, thiếu khẩu trang y tế. Lyly không thể tưởng tượng được trong sự đầy đủ này, lúc dịch bệnh diễn ra, mọi thứ trở thành chiến trường thiếu thốn và nguy nan.

 

 

 

[còn tiếp]

 

 

Please follow and like us: