Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com
chúng tôi thường hay sắp đặt lại những mảnh vỡ thời gian cho thành gương mặt, niềm vui của cuộc tìm kiếm là khi nhìn thấy được hình thù của thế giới, có thể, nó là cơ duyên, vào một đêm, nơi hoang mạc của trí tưởng tượng, cái giá buốt của nghĩ ngợi bỗng bước vào khúc đoạn trường, chấp chới những giấc mơ cây trái, có thể là vừa nhú lên đã bị tàn lụi, con mang chưa biết cúi mình trên dòng suối, mặt trời mặt trăng chưa biết phải làm gì cho con chim vừa mới biết chấp chới đôi cánh, và loài tảo thì vừa mới tạo được đôi chân trong nước, những mảnh vụn bỡ ngỡ, thương đau, chỉ có nước mắt và tiếng thở dài nhưng cũng làm nên một gương mặt, thầm lặng và thanh thản, cổ sơ là nỗi thầm lặng và thanh thản vĩ đại nhất, nhưng, cho đến khi cái quĩ đạo tồn sinh bắt đầu quay những vòng quay loạn xạ, người ta bắt đầu định nghĩa lại thời gian, có kẻ bảo nó sẽ đến một chung cục, ở đó là sự phán xét công minh và nghiêm khắc, nhưng có kẻ bảo không thể nói bằng lời, nó, thời gian, thì nghe được trong những chiều hôm lặng lẽ, và, cũng lạ chưa, bỡi có kẻ nói hãy cứ cắn lấy chiếc đuôi của nó lập tức sẽ nhìn thấy hiện ra chỗ bắt đầu, những mảnh vỡ huyễn hoặc và náo nhiệt, vào những lúc hiểm nguy nhất lại hiện ra thứ gương mặt đương đại, chúng tôi thường hay bắt gặp những gương mặt thế giới vào những lúc đang gặp phải lao đao bất trắc, rồi một hôm, trống chiêng khua vang mặt đất, có một người tự dưng có cái tên ngài hống hách đứng lên, nói, tất cả hãy hợp sức lại và cùng đứng lên phá bỏ cái cũ, giọng nói của ông ấy có vẻ gì như niềm quyến rủ dài lâu, nghe, và cứ có cảm tưởng như sắp nhìn thấy được một thế giới mới mẻ, những ảo ảnh về phía trước cứ như những mảnh vỡ thời gian đầy ma lực đang làm thay đổi hơi thở của nhân loại, rồi ra con người sẽ va chạm nhau khốc liệt, cái chết và niềm thù hận, một gương mặt hoạn nạn, nghe kêu gọi hãy cùng đứng lên nhưng lại cảm thấy bơ vơ,
.
[trong Chỉ trên mép âm thanh]